Tôi kết hôn đã 2 năm nay nhưng số lần
tôi được ở cạnh nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Số là chỗ tôi làm việc
cách nhà hơn 300 cây số. Thế nên một tuần hoặc hai tuần tôi mới về thăm
vợ. Thứ nhất cũng vì công việc của tôi quá bận rộn, thứ hai vì đường sá
xa xôi nên đôi khi tôi cũng lười. Ban đầu, tôi chăm về nhà vì nhớ vợ,
nhưng sau rồi cũng quen. Có khi 1 tháng, tôi chỉ về một lần.
Vợ chồng tôi kết hôn khi cả hai đều đã
nhiều tuổi nên vấn đề sinh con được bố mẹ hai bên giục rất nhiều. Nhưng
tôi vắng nhà thường xuyên như vậy, có muốn cũng chẳng được. Chả nhẽ lúc
vợ tôi đến ngày dễ thụ thai lại điện thoại gọi tôi về? Thế nên dù đã 2
năm nhưng chúng tôi vẫn chưa thể có con.
Tôi ở xa vợ, lại làm chức phó giám đốc
nên dĩ nhiên xung quanh tôi có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp dập dìu.
Phần lớn những cô gái tôi gặp đều có ý định “nâng khăn sửa túi” cho tôi
nhưng phần vì công việc bận rộn, phần vì yêu vợ nên tôi đều từ chối.
Vợ chồng tôi sống kiểu “vợ chồng Ngâu”
như vậy được 2 năm thì tôi nghe phong thanh chuyện vợ tôi có bồ. Chuyện
này chính miệng cô em họ của tôi kể. Tôi nghe vậy mà máu nóng bốc lên
đầu. Tôi là đàn ông, ở xa vợ mà còn không dám ngoại tình, đằng này cô ấy
sống trong sung sướng lại giở chứng là sao cơ chứ? Thế nên vừa biết tin
một cái, tôi đã gọi điện cho vợ rồi sau đó gọi cho mẹ tôi, bảo bà ở nhà
xác minh xem tình hình sự việc thế nào. Nếu đúng thì cứ đuổi cổ cô ấy
ra khỏi nhà.
Vợ tôi chẳng nói gì khi bị tôi căn vặn
chuyện ngoại tình. Cô ấy chỉ bảo rằng: “Nếu anh nghĩ đó là thật thì nó
là thật, em không có gì phải thanh minh”. Tôi nghe vậy thì điên lắm. Tôi
đã từng rất yêu nàng và tự hào vì mình có một người vợ hiền thảo. Thế
nhưng mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ trong vòng 2 năm trời.
Tôi sắp xếp về nhà vào cuối tuần, thấy
vợ mình gầy guộc, xanh xao hơn đợt trước nhiều. Mẹ tôi bảo xem thế nào
rồi tính chứ dạo này toàn thấy cô ấy đi sớm về muộn. Có khi còn ở bên
ngoài mấy ngày liền mới về nhà. Thấy cảnh vợ chồng tôi không có con cái,
mẹ tôi cũng chán lắm rồi.
Dĩ nhiên, tự ái của một thằng đàn ông
không cho phép tôi giữ vợ tôi lại. Tôi bảo nàng vào dọn dẹp đồ đạc rồi
“biến” ngay trong đêm để tôi khỏi phải nhìn thấy cái bản mặt dối trá của
cô ấy. Vợ tôi vừa khóc vừa dọn áo quần vào va li. Tuyệt nhiên, cô ấy
không hề nói một câu xin lỗi hay cầu xin sự tha thứ từ tôi.
Những ngày sau đó, tôi lâm vào tình
trạng khủng hoảng. Tôi không ngờ cuộc hôn nhân của mình lại rơi vào ngõ
cụt như thế này. Tôi về chỗ làm, hẹn một lúc mấy em chân dài đi uống
rượu giải sầu.
Khoảng 1 tháng sau, vào một đêm mưa to
gió lớn, tôi bỗng nhận được điện thoại từ mẹ đẻ. Nghe giọng mẹ run rẩy:
“Về đi con ơi, con Thảo chắc khó qua khỏi đêm nay”. Tôi nghe mẹ nói vậy
thì không kịp hỏi gì thêm, lấy xe phóng như bay về nhà.
Đoạn đường hơn 300 cây số dưới thời tiết
mưa gió càng thêm khó khăn. Tôi vừa lái xe vừa sợ hãi, không biết vì
sao vợ tôi lại lâm vào tình cảnh này. Dù tôi đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà
nhưng nghe tin nàng bị như vậy, tôi thấy tim mình như thắt lại.
Cuối cùng, tôi cũng ở bên cạnh nàng.
Thảo nằm trong bệnh viện ung bướu, người gầy quắt lại. Thì ra nàng bị
bệnh đã lâu nhưng giấu tôi và cả nhà. Những lần cô em họ tôi bắt gặp là
lúc nàng đi gặp bác sỹ trị liệu. Tôi đã không quan tâm tới nàng thì chớ,
còn đuổi nàng ra khỏi nhà trong lúc đau ốm. Nghĩ đến đó, tôi khóc như
mưa.
Tôi cầu xin có một phép màu xảy ra đối
với nàng nhưng dường như mọi chuyện chỉ là ảo tưởng. Có lẽ đến cuối đời,
tôi cũng không thể gột rửa được cảm giác tội lỗi đối với nàng. Tôi chỉ
ước thời gian quay ngược trở lại để tôi có thể ở bên, chăm sóc cho nàng,
nhưng đáp lại chỉ có hình ảnh của nàng nằm nhắm mắt vĩnh viễn trên
giường bệnh.
Theo Midori/ Một Thế Giớ