Anh và tôi gặp nhau trong một buổi giao
lưu câu lạc bộ, lá thăm run rủi đã đẩy tôi làm bạn cặp của anh suốt buổi
hôm đó. Ngay từ câu chuyện đầu tiên, tôi đã cảm thấy có sự kết nối vô
hình nào đó giữa cả hai và chúng tôi cứ luyên thuyên đủ thứ, đến cả khi
tàn tiệc vẫn chưa dứt. 2 tháng sau, anh ngỏ lời yêu và tôi nhận lời.
Chúng tôi bắt đầu yêu nhau.
Anh là người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh,
dù nhiều lúc hơi ngang tàng và cố chấp nhưng vẫn khiến tôi si mê không
ngừng. Yêu nhau được 2 năm, anh xin được học bổng du học. Dù rất buồn
nhưng tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ ủng hộ anh đi, đây là cơ hội cả đời, tôi
không thể vì sự ích kỷ của mình mà níu giữ anh ở lại.
Yêu xa thật mệt mỏi, nhiều lúc tôi rất
muốn buông tay nhưng cứ nhìn thấy anh, nghe giọng nói của anh là trái
tim tôi lại cho tôi biết tôi chưa hết yêu anh. Tôi cố gắng, cố gắng
không ngừng để xứng với anh, để là cô gái mà anh tự hào.
Tôi cố gắng, cố gắng không ngừng để xứng với anh, để là cô gái mà anh tự hào. (ảnh minh họa)
Khi anh du học được gần 1 năm thì nhà
anh có chuyện, tiền không đủ để gửi sang cho anh nữa, anh có nguy cơ
phải về nhà. Tôi thương anh đến rơi nước mắt, tất cả hãy còn dang dở, sao
anh có thể về lúc này? Dù chưa phải con dâu chính thức trong gia đình,
tôi vẫn sang nhà anh đề nghị được cùng cáng đáng trách nhiệm, lo cho anh
học hành xong xuôi. Tôi còn quỳ xuống xin phép bố mẹ mình có thể đỡ đần
kinh tế cho gia đình anh phần nào. Họ hàng trách tôi “mê trai”, “đem
tiền nhà cúng cho người dưng” nhưng tôi mặc kệ. Tương lai của anh là tất
cả những gì tôi quan tâm lúc đó.
Anh rất cảm kích trước tấm lòng của tôi,
còn khóc với tôi qua điện thoại hết lời cảm ơn. Anh thề thốt sẽ dành cả
đời để đáp trả ân tình của tôi. Tôi nghe vậy mà hạnh phúc lắm, đời
người con gái còn cần gì hơn một tấm chồng yêu thương mình thật lòng.
Hàng tháng, tiền lương kiếm được tôi chỉ
giữ lại phần nhỏ cho mình còn gửi sang cho anh đều đặn. Tôi nhận thêm
việc, làm thêm giờ, có hôm thức đến 3-4 giờ sáng để hoàn thành, chỉ mong
đến cuối tháng, nhìn số tiền gửi sang được cho anh nhiều hơn mà vui
sướng.
Yêu nhau 10 năm, thời gian chúng tôi
được ở bên nhau rất ngắn ngủi nhưng có lẽ vì yêu anh quá nên tôi chẳng
cảm thấy nhàm chán chút nào. Anh luôn thấy có lỗi với tôi vì học hành
mãi chẳng xong để về đoàn tụ nhưng tôi thì chỉ cần anh cứ yêu tôi thế
này là đủ. Tết vừa rồi anh về nước, chúng tôi đã có ngày kỷ niệm 10 năm
yêu nhau đầy hạnh phúc.
Cách đây 6 tháng, gia đình anh bất ngờ
chuyển vào miền Nam sinh sống. Nhận được điện báo từ mẹ anh, tôi khá bất
ngờ nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều. Mẹ anh chỉ bảo anh
trai anh kiếm được công việc tốt trong đó nên cả nhà dọn vào đó sinh
sống. Tôi vâng dạ, mẹ anh còn trêu sau này cũng vào đây sống nhé, tôi
cười vui lắm, trong đầu cũng tưởng tượng ra viễn cảnh đó.
Nào ngờ, một ngày tôi nhận được tin sét
đánh, chuyến đi vào miền Nam đó của gia đình anh vốn chẳng phải vì anh
trai anh tìm được việc hay gì cả mà nguyên nhân là do anh. Anh thực chất
đã về nước từ hồi đầu năm theo cô bạn gái con một chủ tịch tập đoàn
giàu có. Nhà cửa cho gia đình anh, công việc lương cao của anh đều do
một tay bố cô ta chu cấp. Họ thậm chí còn chuẩn bị làm đám cưới.
Tôi chết lặng trước những bức hình anh
và cô ta tình cảm bên nhau ở bên trời Tây. Bạn tôi còn nói, họ yêu nhau
3-4 năm nay rồi, ai học cùng anh bên đó đều biết hết cả.
Tôi quyết đi tìm sự thật. Ngày 30/10 là
ngày bạn tôi nói anh tổ chức đám cưới, tôi bắt chuyến bay sớm nhất vào
thành phố Hồ Chí Minh. Những ngày trước đó anh vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi
đều đặn, chúng tôi vẫn trò chuyện tình cảm với nhau. Tôi không thể tin
anh dối gạt tôi đến mức ấy.
Tôi chết trân khi thấy người trong bộ lễ phục bảnh bao trên sân khấu chính là anh (ảnh minh họa)
Thế nhưng nhìn thấy người con trai trong
bộ vest bảnh bảo đứng trong lễ đường trao nhẫn cho cô dâu, tôi không
thể nhận lầm được, chính là anh. Trời đất trong tôi quay cuồng.
Không kìm được, tôi lao tới sân khấu,
rút guốc đánh vào mặt anh ta túi bụi. Tất cả đều sững sờ. Tôi vừa đánh
vừa chửi vừa xé tung bộ quần áo bảnh bao trên người anh ta. Cơn giận dữ
khiến không ai cản được tôi lại. Anh ta bị tôi đánh đến thâm tím mặt
mày, khóe môi còn chảy máu. Tôi quát lên với cô dâu đang điếng người bên
cạnh:
- Nếu cô thông minh thì hãy cho cút xéo
gã đàn ông bỉ ổi này đi, 10 năm ân tình với tôi anh ta còn không màng
thì chút tình với cô có là gì hả? Anh ta chỉ cần tiền của bố cô mà thôi!
Trên chuyến bay muộn nhất hôm đó, tôi
khóc như mưa. Tôi hận và căm thù gã đàn ông đáng ghê tởm đó. Tôi đã quá
ngốc, quá khờ dại để rồi đây mất trắng tất cả.
Đừng coi ai đó là cả thế giới của mình, giờ tôi mới ngộ ra điều đó…
P.Y / Theo Một thế giới